MÁI TÓC BỐ YÊU
|
Hình ảnh mang tinh chất minh họa |
Nắng
và gió làm cho đất trời trở nên
oi bức và nóng nực hơn, những cơn gió nam thổi về làm cho khuôn mặt những người
dân nơi đây càng chay sém. Vừa bước xuống xe tôi đã cạm nhận ngay thời tiết
nóng bức của quê hương.
Xa nhà cũng đã khá lâu rồi, lý do tôi xa
nhà là do công việc học tập quá bận rộn nên không thể về thăm mái ấm gia đình thường
xuyên được. Chuyến về quê hương lần này tôi mang biết bao nhiêu là cảm xúc và
lòng thương cảm. Cảm xúc dâng trào lớn lao nhất trong lòng ngực tôi chính là
mai tóc bố (thầy) đã ngả màu, mái tóc đen óng ánh của tuổi trung niên giờ đây
đã thành tóc “muối tiêu”. Mái tóc của bố cũng đã nói lên tất cả.
Trước hết, mái tóc của bố nói lên: giờ đây bố đã già, sức khỏe của bố đã và
đang yếu dần………. Nhìn thấy mái tóc bạc màu của bố, đôi mắt tôi cứ trào dâng
nước mắt, muốn chạy thật nhanh để được lọt
vào vòng tay âu yếm như thời còn là em nhỏ. Bố ơi! Con biết tuổi của bố giờ đã
cao, mái tóc của bố giờ đã bạc màu, cùng với hàm răng của bố đã tê buốt lại mỗi
khi ăn uống. Những dấu hiệu đó cho thấy bố tôi đã già và sức khỏe đang yếu dần.
Mỗi khi rãnh rội bố tôi ngồi trầm tư một
mình trên bàn cùng với cái điếu cày và ấm nước chè xanh. Trong những giây phút
như thế này tôi muốn đến bên bố và khẽ nói: Bố ơi!!! con yêu bố nhiều lắm và
con xin lỗi tất về cả những điều sai trai trái mà con đã làm cho mắt bố phải đổ
lệ, phải vương sầu buồn. Nhưng lạ thay, tôi không đủ can để nói lên điều đó.
Tôi hằng ngày vẫn hy vọng bố tôi sẽ hiểu được tấm lòng của tôi, tình yêu của tôi, cho dù tình yêu của
tôi quá nhỏ bé so với tình thương mà bố đã dành cho tôi. Tình yêu của tôi được
ví như một hạt nước giữa đại dương và như một cạt cát giữa sa mạc.
Tiếp
đến mái tóc “muối tiêu” của bố tôi muốn
nói cho tôi biết được rằng: tuy sức khỏe
bố yếu dần nhưng kinh nghiệm cuộc đời càng dày dặn. Những cú vấp ngã và trượt
té trên đường đời đã trải qua, giờ đây bố
tôi có thể đứng vững trước sóng gió của cuộc đời. Giờ đây bố là “thuyền trưởng”
tài ba để chèo lái con tàu gia đình đến bến bình an.
Mỗi lần tôi về quê cũng chính là mỗi lần
tôi được tắm gội trong mạch nước yêu thương của gia đình, gia đình tôi quả thực
là một ngôi trường vĩ đại, đã dạy cho tôi
nên người. Có những bài học quý báu mà nhà trường không hề dạy, không hề
nhắc tới. Tuy bố mẹ tôi không qua trường lớp sư phạm nào nhưng giờ đây đã trở
thành những “giáo viên” suất sắc trong trong ngôi trong ngôi trường thân yêu. Về
lại với gia đình, về lại với tổ ấm về lại với ngôi trường thân yêu.
Tóc “ muối tiêu” của bố cũng là một lời
thầm nhắn nhủ: “sự hiện diện của bố cũng
không còn được bao lâu nữa, bố không thể nào luôn luôn bên cạnh, nâng đỡ các
con khi vấp ngã, chỉ mong các con chóng trưởng thành và cố gắng sống yêu thương
nhau”.
Hỡi những ai còn bố mẹ, xin đừng làm cho mắt các ngài
phải vương sầu buồn, xin đừng chất thêm gánh nặng trên đôi vai gầy guộc của các
ngài, bước chân các ngài đã rã rời, xin cõng các ngài lên mỗi khi các ngài ốm
yêu.
Đô Thăng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét